Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

NÓI VỚI CHÍNH MÌNH!

NÓI VI CHÍNH MÌNH.
Chng phi mi n cười mình cho đi đu nhn li được mt n cười. Trách sao được khi cuc đi này vn đã có hàng muôn lý do đ cái gi là “n cười” ca mình sn sàng tr thành s không hay mt biu tượng nào đó ca s nht nho, vô duyên và lm khi đáng ghét. Cười được thì c cười,  đng quá nng n vi cho-nhn, ta-người..., đi s vui hơn.

Hãy đ
mi ngày mi là mt s bt đu, vi tt c nhit tâm và tnh thc. Cái đã qua nào, cái chưa đến nào cũng không đáng đ bt đi dù ch mt chút nhit tâm và tnh thc ca hin ti. Hãy đón nhn tt c trong tâm thế ch đng, dù ni bun hay nim vui, dù thành công hay vp ngã, dù khen, dù chê, dù được, dù mt…mi th đu nh nhàng c thôi, s không có gì đ có th nói là không th chp nhn được trong cuc đi này.

N
ếu không mun b hao tn tinh thn thì đng đ tâm nhiu ti nhng tế toái, mun phin hng ngày trong cuc sng. Nhng ghanh ghét, nh nhen; nhng trái tai, chướng mt …mà mình tưởng s chng là gì kia s như cây đi th luôn t hào không trc gãy vì bão giông mà rt cùng khô chết ch vì nhng con sâu bé nh nhăm đc lõi cây. Nhng… vô s th rt nh, gây chút mun phin cho mình trong cuc đi này cũng như vy, cn thn đng đ nó len lõi vào tâm.

S
có lúc mình phi đi mt vi nhng chn la, có th là chn la gia nhng th mình đang có trong tm tay, mà cũng có th là gia nhng cái mình đang có vi mt ha hn nào đó… Chn la nào ri cũng phi có “hy sinh”, đng làm k tham lam mun ôm trn tt c. Có khi mình phi tiêng tiếc mt cái gì đó không được nm trong s chn la ca mình, hay mình không có quyn được chn thêm nó. Cuc sng là thế đó, mt s bt toàn mu nhim chia đu cho tt c mi người. Phi cm ơn s bt buc chn la, s không trn vn ca cuc sng đã cho chúng ta cái cm nhn rng khong đi phía trước, con đường phía trước là không vô nghĩa, bi nơi đó ha hn biết bao điu mình ước mong, và ít ra, nó là mt chn la ca chính mình.

Cái quý giá nh
t ca đi sng con người là s khoáng đt và an bình ca tâm hn. Tht trng rng biết bao nếu mi c gng ca mình ch là s chu đng đ nhm vào mt tham vng nào đó. Đã biết chết không đem theo được th gì mà c phi sng không vui vì nhng li, danh phù phiếm thì có đáng không? Gi như có, li có nim vui thì cũng nên có. Nhưng vì có, vì mun có, hay vì người khác mun mình có chút li, chút danh như h nghĩ là tt cho mình mà phi sng trong ghanh ghét, trong mun phin…, thì thà vt b tt c, như thế s tt hơn chăng? Sng không vui, mi th du có cũng bng không, chu đng đ làm gì. Đng t ra cao c rng mình ch vì ai đó, cũng đng t cho mình quan trng hơn người khác trong s sng còn ca s đông nào đó đ ri t chuc ly kh đau.

Th
c ra thì không ai thương mình hơn chính mình nên t mình trước phi thương ly mình không có gì đ nói là ích k c. Có lý nào li nhân danh người khác đ c chu khó vi nhng th làm mình phin mun? Người khác mun mình làm hay mình làm vì người khác, tt c chng qua ch là nhng cái c đ mình “danh chính ngôn thun” mà theo danh, theo li thôi. Vy nên, cái ni lc ca mi người th hin nơi ch phi gi cho được cái yên bình trong sâu thm lòng mình, phi không đ cho bt kỳ ai, bt kỳ điu gì, vi bt c lý do nào có th làm xao đng được cái góc bình yên đó ca tâm hn. Nào có gì trên đi này đáng đ phi tr giá bng nim vui cuc sng đâu!

L
m lúc mình c luôn ming than phin li lm ca ngui khác, cũng lm lúc mình to tiếng tranh cãi đúng, sai v nhng chuyn chng đi ti đâu, ri cũng lm lúc mình lng im đy thách thc và khinh bc khi có ai đó đng chm đến mình mà mình chng mun…, con người mà. C phi có ai đó đ tâm s, phi có ai đó đ s chia, phi có ai đó đ tâng bc ln nhau, thm chí, phi có mt th gì đó, mt ai đó đ mà lo lng, đ mà gin hn, đ mà cãi v hay đ li na…, vy nên cuc đi này mi ny sinh ra muôn th nhiu phin.

Hãy bình tâm mà âu lo cho chính mình đi. Mình ch
ng phi là chân lý, cũng chng phi là ngun sáng thì đâu cn phi phán xét đến li phi ca ai khác, ngoài mình! Nếu mi người đu chng t thy mình thì du ai có cho là thy, là hiu người khác, liu s thay đi được gì?

R
t có th không có ai trên thế gian này hiu mình (đôi khi c chính mình na), nhưng nht thiết, mi ngày mình phi dành vài thi khc đ thành tht vi bn thân: thành tht thy li, thành tht s chia và thành tht ha hn
                                                                                     st




7 nhận xét:

  1. Mới đầu tuần Bác Đoàn tương cho một bài triết lý, đọc xong mệt cả đầu luôn.
    Thì ra, ở ngoài Resort Lăng Cô, bác Đoàn nhà ta ngoài việc ký duyệt các tờ trình của lính, ngắm biển hoài cũng chán, chân dài lượn lờ thì lại cũng chỉ dám "nhìn" (vợ chỉ cho phép thế thôi). Thế là rảnh rỗi suy ngẫm sự đời, và trở thành triết gia lúc nào không biết. Hôm trước thì làm thơ, hôm nay thì "Nói với chính mình". Khi nào gặp lại, phải bắt bác Đoàn chú giải từng đoạn 1, chứ đọc suy nghĩ mệt wá !!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đính chính Bác Trưởng một tí:
      - Chân dài ko có.
      - Chân ngắn cũng không nốt (nếu có cũng ko dám nhìn!).
      - Triết lý thì của người khác - tui cũng chỉ đọc ké thôi.
      Túm lại: Nếu muốn tìm người cà khịa thì tui gọi chuyên gia Huynh đến - mọi việc đáp ứng ngay, dám không....hehe!!!

      Xóa
  2. O tuoi nay, gia chang phai gia, be chang phai be, do chung thuong thuong bac trung, lam luc cung phai "noi voi chinh minh" nhu vay.

    Trả lờiXóa
  3. Bảo ơi!
    Lúc này đang dọc sách gì vậy.
    (Thương bạn mình wa!)

    Trả lờiXóa
  4. Trời ạ. Nhiều chữ quá em đọc không nổi. Nói trót dại chứ "Bảo - Hiền triết" tóm ý giúp em đi, may ra em hiểu ti tí. Ngoài đó mưa có dài không mà copy dài thế...?

    Trả lờiXóa
  5. Chính xác! Tui mở ra thấy nhiều chữ quá nên ... không đọc hehehe

    Trả lờiXóa